Mỗi năm theo chu kỳ của thời tiết tuần hoàn: Mùa Đông tới với các Lễ hội cuối năm đầy rộn ràng, khiến ta nhớ đến với những hang đá BêLem, với thiên thần, ca vũ, những hò hẹn đón đưa, những môi cười và bờ vai người tình, sưởi ấm mùa đông, và chắp đôi cánh mơ mộng đưa nhau về một xứ thiên đàng… dù có thật hay mơ tưởng. Trong nhiều gia đình vẫn đều tin tưởng về đất hứa- là cõi thiên đàng thánh khiết với lòng tin yêu- hạnh phúc miên viễn.
Và riêng trong tình yêu đôi lứa (đã làm lên biết bao ca khúc) họ vẫn hẹn ước có một thiên đàng… tìm thấy trong “cổ tích Contes Andersen”… với “Cô Bé Bán Diêm” tìm thấy một thiên đàng- đó là giấc mơ khi ta được bên nhau, nơi đó được gọi là thiên đàng, và khi vắng nhau không gian trở thành địa ngục…”
Nhưng sau hết, thiên đàng cũng được ví như là hình ảnh của xứ thần tiên mộng tưởng khi mỏi mòn tìm tưởng rằng đã mất, và từ đó thiên đàng đôi khi chỉ trở thành lời hẹn thề hư ảo, chỉ là những lời thề hẹn ban đầu, khi tay vừa chạm vào bàn tay…?
Và hơn tất cả “kỷ niệm, trong cõi tình ta”, như suối mật đồi kem vẫn là muôn thuở trong cuộc tình khát khao đi tìm thiên đàng… vẫn có khi lạc lối…
Đó là từ lời thơ BH, được Phạm Anh Dũng bay bổng đắm say biến thành ca khúc./.