“Con chúc nhà mình ăn tết vui vẻ” … sau đó là một tiếng nấc nghẹn trong tim tôi.
Đó là nỗi lòng của một đứa con xa quê hương, sau cuộc nói chuyện với ba mẹ, người thân, là một nỗi lòng buồn vô tận, như một cái gì đó làm tim tôi đau thắt lại. Cũng như thường lệ, tôi vẫn gọi điện về thăm gia đình nhưng có một điều khác ở đây, hôm nay là Ba Mươi Tết bên đó rồi. Tôi biết tâm trạng của mọi người chuẩn bị cho đêm giao thừa. Một đêm của năm cũ và bước sang một ngày của năm mới, may mắn và hạnh phúc. Tôi cũng đã từng hưởng được cái niềm hân hoan ấy nên đối với tôi tết là một cái gì đó rất thiêng liêng cao cả.
Tết mang lại cho con người sự sống mới, hương vị mới. Giống như nó lột bỏ được những điều không vui. Thêm vào đó là một trang sách mới, niềm hân hoan mới. Nhưng chỉ tiếc rằng mùa tết năm nay tôi không được cùng hưởng không khí ấm áp bên gia đình. Đổi ngược lại là một không gian trống trải như chỉ mình tôi trên trái đất này. Một con người thật bé nhỏ trước một không gian thật dài vô tận … Tôi thấy nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ quê hương tha thiết. Ước gì tôi được đón cái Tết năm nay bên gia đình thì còn vui gì hơn. Trong suốt cuộc nói chuyện, tôi háo hức hỏi thăm mọi người về hương vị Tết, tôi hỏi mẹ “Nhà mình có hoa không? Có dưa hấu không? Có bánh chưng không? ...” Đáp lại tôi bằng một giọng thân thương của mẹ rằng: “Nhà mình đã chuẩn bị đâu vào đó hết rồi con ạ, chỉ thiếu có mỗi con thôi” … tôi như chết lặng, cố nén lại từng tiếng nấc. Tôi muốn khóc lên cho thỏa lòng mong ước, như một đứa trẻ ùa vào lòng mẹ, như một người con đi xa quê hương, vì niềm cảm xúc trong tôi lại dâng trào tưởng chừng như không kiềm chế được nó vậy. Nhưng nghĩ lại, ba mẹ sẽ lo lắng cho tôi thế nào nếu tôi yếu đuối như thế. Sẽ nhớ tôi đến mức nào nếu tôi bật khóc ngay lúc này. Và còn một điều quan trọng nữa là ngày lúc này tôi không làm gì được khác hơn, cũng không thể về ăn tết năm nay cùng gia đình, cùng người thân họ hàng. Không được khóc, dặn lòng đừng khóc … tôi như thầm và cố nén nỗi đau trong tận đáy tim. Tôi chợt nghĩ về một điều gì đó, cố trấn tĩnh mình, cố an ủi mình can đảm lên, dũng cảm hơn. Và tôi hiểu mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, họ cũng sẽ có cách vượt lên chính những nỗi đau trong cuộc đời của chính họ thì tại sao mình lại không làm được điều đó. Vì trên trái đất này còn có biết bao nhiêu những đứa trẻ mồ côi không được hưởng tết cùng gia đình, thậm chí họ còn không biết đến bố mẹ là ai. Những người đi lính họ cũng phải đón nhận một cái tết xa nhà nơi chiến tuyến. Những người lính chiến không được đón Tết ở nhà cũng chỉ vì nhiệm vụ bảo vệ, canh gác mang lại cuộc sống an toàn cho người dân. Và còn nhiều, nhiều người khác nữa cũng không được tận hưởng cảm giác ấm áp ấy mà. Và tôi cũng vậy, tuy rằng cái tết nó chứa rất nhiều ý nghĩa trong tôi, nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương, bạn bè và có cả những con đường, những cảnh vật thân thương nơi quê hương xứ sở. Nhưng tôi hiểu bên ấy mọi người cũng rất hân hoan chào đón một bầu không khí mới, bên cạnh niềm vui đó mọi người cũng rất nhớ đến tôi. Một đứa con, một người chị, một người em bé nhỏ ngày nào … Vì thế tôi cũng phải mạnh dạn mà chấp nhận nó, chấp nhận sự xa nhà như một thử thách của một niềm tin vững chắc của một sự kiên cường. Chỉ mong mọi người ở nhà, ai cũng mạnh khỏe, có một cuộc sống bình yên, đó là niềm mong ước lớn lao hằng ngự trị trong tôi.
Và không hiểu vì sao cổ họng nghẹn lại, tiếng nói tôi bắt đầu nhỏ dần như cố đang che giấu niềm xúc động vỡ òa. Tôi vội cắt ngang câu chuyện của ba về ngày Tết, … “con cúp máy đây” … sau đó là một nỗi nghẹn ngào, tôi bật khóc cùng với một nỗi chua xót trong tim …
Hải Yến