Mấy năm gần đây, cứ mỗi độ trời vào thu, tôi cảm thấy lòng mình mang một nỗi buồn thắm thía.
Mùa thu đến với tôi không nhẹ nhàng như Lưu Trọng Lư đã tả trong bài Tiếng Thu bất hủ của ông, trong đó có câu:
Lá thu kêu sào sạc,
Con nai vàng ngơ ngác,
Đạp trên lá vàng khô.
Cũng không phải vì hình ảnh của chiếc lá vàng rơi trong gió rồi không biết sẽ bay về đâu.
Cũng chẳng phải là buồn vô duyên cớ như bài thơ “Chiều” của Xuân Diệu với 2 câu đầu và 2 câu cuối trong bài thơ lục bát nầy.
Hôm nay trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.
………………………………
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn.
Tính đến nay, đã bốn mùa lá rơi, hay nói cách khác là đã ba năm trôi qua, kể từ ngày bạn hiền nguyên hạm trưởngNguyễn Lương Thuật vĩnh viễn ra đi.
Đầu mùa thu năm 2007, tôi tiễn bạn lần cuối. Sáng hôm ấy mưa bay mù mịt, hạt mưa không lớn nhưng cũng đủ che kín bầu trời Seattle vốn là thành phố mưa buồn.
Tôi tiễn bạn với bài thơ sau đây.
Thuật ơi.
Có nói gì thêm cũng muộn rồi,
Tiễn anh lần cuối, phút nầy thôi.
Tiếc thương, tôi khóc không thành tiếng,
Đau đớn, lệ tuôn uất nghẹn lời.
Lưu luyến nhìn anh giờ tiễn biệt,
Ngậm ngùi nuốt lệ phút chia phôi.
Trời buồn phủ một màu tang trắng,
Kẻ ở người đi hai nẻo đời.
Rồi một năm trôi qua, đến ngày giỗ đầu của Thuật, mùa thu năm 2008.
Nhớ bạn.
Trời đất xoay vần, vật đổi thay
Mùa thu lại đến, lá thu phai
Chạnh lòng, nhớ bạn, tìm đâu thấy
Kỷ niệm còn đây với tháng ngày.
Câu Chuyện Chai Rượu Vang Đỏ
Vào những ngày gần cuối tháng Năm, 2006, gia đình chúng tôi có mời các bạn bè vùng Tây Bắc đến nhà.
Anh chị Nguyễn Kim Đồng và vợ chồng chúng tôi kỷ niệm 38 năm và 35 năm ngày cưới.
Trong dịp này, bạn Nguyễn Lương Thuật có nhắc đến một loại rượu vang mà bạn ưa thích. Rượu vang đỏ Merlot được sản xuất tại vùng Yakima Valley thuộc tiểu bang Washington, do hãng rượu Yakima River chế tạo. Thuật tìm mua nhưng chưa gặp.
Từ đó, tôi để ý tìm mỗi khi có dịp đến những nơi bán rượu vang. Cuối cùng tôi đã tìm thấy và mua một chai của năm 2000, tôi để dành tặng Thuật. Nhưng đã muôn. Đầu mùa thu 2007, Thuật đã ra đi vĩnh viễn. Tính đến nay vừa tròn một năm. Ngày 20 tháng 9 năm nay-2008 là ngày giỗ đầu của Thuật. Nhân dịp nầy, tôi muốn nhắc đến chai rượu đỏ kể trên.
Chai rượu không đến tay người nhận.
Thông thường, người ta đem món quà như trong trường hợp kể trên đến cúng người quá cố. Vì lý do riêng, tôi không theo lệ nầy mà giữ chai rượu lại và đặt cho nó cái tên là “ Nước mắt mùa thu “
Lý do là vì Thuật đã ra đi vào mùa thu và để lại biết bao giọt nước. Tôi tưởng tượng những giọt nước mắt nầy được thâu lại và đem đựng trong cái chai có in hai chữ mạ vàng đậm nét Yakima River.
Tôi giữ chai rượu, chờ có dịp mở ra mời bạn bè, những người đã từng có nhiều gắn bó với Thuật cùng uống để tưởng nhớ đến người bạn hiền mà nay không còn nữa.
Ngày 18 tháng 9 năm 2008, gia đình chúng tôi đưa anh chị Trịnh Xuân Tụng trở lại Seattle. Tôi mang theo chai rượu nầy với mục đích kể trên.
Xế trưa ngày 19 tháng 9 năm 2008, chúng tôi, một số bạn bè cùng đến chùa Dược Sư Seattle để viếng Thuật. Chị Thuật cũng có mặt ở chùa ngày hôm ấy.
Ở chùa hồi lâu, trời nóng bức, Tụng khát nước, ra xe lấy nước uống. Vừa mở nấp xe phía sau thì chai rượu lăn ra và rơi xuống đường bể nát.
Tụng gom hết mảnh chai bể xách vào sân chùa. Ngọc Dung, con gái tôi buột miệng kêu lên “ Vậy là bác Thuật đã uống hết chai rượu nầy rồi”. Tức thì những mảnh chai rơi hết xuống nền xi măng sân chùa kêu lảng cảng. Cái bao đựng chai rượu chi còn là một cái bọc giấy ướt nhẹp, rách nát.
Thấy vậy, tôi lên tiếng kể cho chị Thuật và các bạn đang có mặt về câu chuyện liên quan đến chai rượu đã bể.
Chị Thuật nghe qua, muốn bật khóc vì cảm động và nhớ Thuật. Tôi liền chuyển sang đề tài khác.
Chúng tôi chưa nếm qua hương vị của rượu trong chai nầy và cũng không chừng vì Thuật không cho phép nên không ai được nếm.
Bên lề câu chuyện lại có thêm một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Trước giờ chai rượu bể chừng 2 tiếng đồng hồ, tôi có nhắc câu “ Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định” tại quán ăn Jasmine-Seattle, khi tôi nhận một tô mì không do tôi gọi mà do sự nhầm lẫn của người phục vụ.
Mặc dù chai rượu bị bể, nhưng tôi rất vui vì mục đích đã đạt được. Nghe qua câu chuyện về chai rượu vang đỏ, bạn bè đang có mặt ít nhiều đã nghĩ đến Thuật. Đối với tôi, đây là một kỷ niệm khó quên và mang một ý nghĩa đặc biệt nhân ngày giỗ đầu tới đây của Thuật.
Hai năm trôi qua, ngày giỗ mãn tang đã đến, nhưng thương tiếc không bao giờ nguôi trong lòng người ở lại.
Niềm Riêng
Mùa thu nầy nữa đã ba thu,
Phút cuối bên nhau, lúc tạ từ.
Để lại bên em vùng kỷ niệm,
Đong đầy khóe mắt giọt sầu tư.
Khăn xô ấp ủ niềm thương nhớ
Chiếc bóng bàng hoàng giấc mộng du.
Giờ chiếc khăn tang em xếp lại,
Nghe lòng nặng trĩu gánh tương tư.
Trần Văn Dùng
Kỷ niệm bốn mùa lá đổ.