Mùa Xuân hay Mùa Thu bây giờ
Hỏi để mà hỏi chứ ai chả biết là xuân. Thế nhưng tiết trời có khi lạnh và mây xám phủ giăng. Tuy vậy hoa lá tưng bừng khoe sắc. Mùa này sắc hồng thật rực rỡ. Đa số các nhà đều trồng hồng. Hoa nở dầy đặc và chi chít. Cái gì nhiều quá cũng hết quý. Nếu là thu thì nơi này thiếu lá thu vàng của mapple.
Tôi bắt đầu hơi chán đồ ăn ở CA. Có chỗ ngon chỗ không. Cũng nơi đó và có hôm ngon hôm không. Tôi không thích cà phê ở Văn nữa, cũng chả ghiền bánh cuốn Tây Hồ nữa. Vài loại bánh ở đây tôi có cảm tưởng thua VA. Ví như bánh flan, đậu hũ Thanh Sơn…
Chán ăn hàng nên có hôm trời lạnh tôi nấu cơm nếp trong nồi cơm điện bé tí xíu chỉ được khoảng hơn môt chén, chiên cái lạp xưởng, thế là có một món ăn nóng sốt. Món nào nóng, mới nấu đều ngon cả!
Tôi thích ăn xôi đậu xanh với chè đậu đen. Hồi bé hay được ăn như vậy nên cứ nhớ và thích. Tiếc là anh bạn cho tôi “đi bộ và lả người vì đói” đã rủ tôi đi ăn hai lần và khi tôi định nấu xôi chè cho anh, thì anh đi mất. Anh ta còn dám chê “Quỳnh Dao mà nấu, làm sao ngon được!”. Tôi cười mũi. Nhớ năm 1983, tôi say sưa đi học đủ thứ. Riêng gia chánh, hồi đó làm ngon như cô giáo nhưng trình bầy đẹp hơn. “Vẽ duyên” là nghề của nàng mà. “Vẽ duyên” là từ mà mấy bà nói về tôi vào năm 1975. Hồi đó nhóm giảng nghiệm viên của Đại Học Khoa Học Sài Gòn chúng tôi phải thay phiên nhau xuống cơ sở ở Thủ Đức để học tập cuốc đất trồng khoai! Các ông chia cho nhóm nữ lo gia chánh nấu ăn cho cả “tổ”. Tôi đi chợ và khi về nấu ăn thì luôn trình bày rất đẹp. Món ăn giản dị không có gì, nhưng dưới bàn tay tôi, trang trí lên trông rất đẹp mắt. Thế là các chị lớn tuổi phụ trách bếp ở cơ sở nói với nhau “Trong tất cả các cô của Khoa Học, cô Quỳnh Giao của Khoa Lý là người ‘vẽ duyên’ nhất”!! “Vẽ duyên”, chữ của người Nam, Bắc kỳ chín nút như tôi hơi khó hiểu. Hỏi thì Nhã, bạn Bến Tre của tôi cũng giải thích âu ơ ví dầu “Thì dzẽ dzuyên là hay làm điệu đó!”. Từ đó, cô Bắc kỳ là tôi rất thích sử dụng chữ “vẽ duyên” khi có dịp!
Trở lại anh bạn. Tuy vậy sau đó anh ta nói một câu nghe được “Nhiều khi món ăn ngon là vì nó có cái Tình trong đó”. Ừ, đúng rồi, nhè “Hoàng cô nương” là người làm biếng số một về gia chánh mà chịu khó nấu xôi chè thì phải hiểu cái Tình của cô nương bỏ vào đó lớn lắm lận!
Một nhỏ bạn cũ Khoa Học mail cho tôi “Hoàng LC – Quỳnh Dao, riết rồi tao không nhớ họ mày là gì nữa Quỳnh Dao! Mày họ gì vậy?” Chả là cô ta ở trong một group của tôi và nhận đều bài viết của tôi. Cô này là con một nhà văn. Hồi ở Khoa Học, cô đùa bảo tôi là “vợ” cô. Ngày xưa, nhóm nữ sinh Gia Long hay Trưng Vưong hay sinh viên khi chơi với nhau, hay đùa giỡn một cô là chồng một cô là vợ. Sự đùa giỡn hoàn toàn vô tư và trong sáng, chỉ nói lên cái tình thân chứ không “kỳ cục” như học đường tây phương. Cô bạn này rất cao lớn, cô ta bẹo má tôi và chọc tôi là cô vợ nhỏ của cô. Mấy chục năm sau vô tình “gặp ở net”, tôi nhận ra “chồng”.
Nó chả nhận ra, phải chờ tôi nhắc lại kỷ niệm vầy vầy, nó mới nhớ. Bạn cũ thì vui nhưng cũng có điều không vui. Bạn tôi có con đường khác tôi và tư tưởng khác tôi. Bạn tôi chọn con đường trở về và …Tôi không nói gì. Tôi tôn trọng quyết định của bạn cũng như bạn tôn trọng suy nghĩ của tôi.
Trong khi đó với vài người bạn khác thì kỳ lạ, lâu lâu tôi lại cãi nhau với họ chỉ vì họ cứ muốn thuyết giảng tôi theo suy nghĩ của họ. Mà lúc này tôi mệt mỏi vì chuyện này chuyện nọ đâu có hứng thú cãi nhau chuyện thời sự! Nhưng, như vài người bạn khác của tôi, chúng tôi có thể “xả” với ai chứ “xả” với Việt Cộng thì khó quá, không “xả” nổi!
Quỳnh Dao (4/2011)