Ba người Lính già ngồi uống cà phê.
Trước mặt họ là bài thơ Ta Về.
“Ta về một bóng trên đường lớn
không thấy ai đề vạt áo Thơ!” (*)
Thi sĩ Tô Thùy Yên chắc không thể ngờ
thơ mình có ngày được ai nhắc tới?
Ta Về…có người mong đợi?
Ta Về…ngày đó, ngày đó chừng nao?
Ba tách cà phê đen sánh một màu
Bơ thừa sữa cặn như là chiêm bao!
Một người Lính già đưa tay lên mặt
Hình như trong mắt có giọt lệ trào?
Hình như trước mặt có đám mây trôi,
Trăm nẻo cuộc đời…mây, sương và khói?
Ba người Lính già không ai đã hỏi
Câu đó bao giờ…vì nó thế thôi!
Nửa Thế Kỷ nhanh như Tàu Tốc Hành
Ba tách cà phê cạn rồi, lạnh tanh
Khói thuốc vây quanh, hành lang mờ khói…
Rồi ga cuối cùng, ai xuống ai lên?
Chỉ xuống, xuống đi! Không lên lại nhé
Ga xép giữa đường tàu bỏ, đi qua
Ba người cùng về, không ai vội vã
“Một bóng ta về”…trời đất bao la!
*
Tàu síp-lê một, tàu síp-lê hai
Tàu trở đầu lui về lại ga cũ
Kéo một hàng toa sẽ qua rừng rú
Sẽ qua cánh đồng, sẽ về, sẽ đi…
Cõi đời biệt ly, nói gì cũng vậy
Ba người Lính già bắt tay, chia tay
Ba người lên xe, mỗi người tự lái
Họ lại cô đơn đường xa dong duỗi…
Hy vọng tuần tới, ba người Lính già
lại tới chỗ ni, lại gặp, lại đi
Bài thơ Ta Về, trên bàn lại mở
Còn gì nói nữa? Ta về? Ta về?
Họ không lên lon! Họ không liệt sĩ!
Họ là người chồng, họ là người cha
Họ đều đã qua một thời trận mạc…
Trái tim họ nát, có gì để quên?
Anh nói với em: Mình còn nhau chớ?
Người vợ nức nở: Mình còn bầy con!
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Tô Thùy Yên