Trần Vấn Lệ –
Ở Đà Lạt em muốn nhìn thấy biển?
Xuống Phan Rang, ngó biển Hộ Diêm.
Biển Phan Rang dài lắm, hãy đi thêm,
vô Cà Ná và đi vào Phú Quý…
Ở Sài Gòn, em hãy ra Bà Rịa,
ra Vũng Tàu, em tắm biển, tung tăng…
Muốn gần hơn, em đi xuống Gò Công
xa hơn chút thì Cà Mau, Rạch Giá…
Biển là biển. Không quen, không lạ
mà thân tình như mình rất thân yêu.
Nước non ta, biển bao bọc rất nhiều,
nên địa lý gọi nước ta là bán đảo!
Lào, Tây Tạng, Mông Cổ…chỉ có biển ảo
dân đi trồng cây thuốc phiện hít cái phù du.
Biển quê mình, dù em ở đâu đâu,
dù Sapa đi cáp treo cũng thấy…
Ở Ban Mê Thuột xuống Nha Trang, biển đấy,
từ Ninh Hòa em xuống Chụt, Cam Ranh…
Biển một màu em ạ, màu xanh…
Em đi tới Florida, biển không vàng không đỏ!
Em không đi, biển với anh là Biển Nhớ
Em xỏa tóc chiều anh gỡ biết bao mây!
Anh nói thật với em, anh nói câu này:
“Em Là Biển Nên Tình Anh Bát Ngát!”