Trần Vấn Lệ –
Mùa Đông, thế là chính thức. Bắt đầu, đầu tháng Mười Một. Bắt đầu, đầu ngày Chúa Nhật. Bốn tháng đêm nào cũng dài!
Mùa Thu mùa Thu lá bay, bay chìm vào trong quá khứ, bay chìm vào trong giấc ngủ, trong mơ nói mớ Vô Thường…
Mùa Đông nào mà không buồn? Hoa tuyết nở trên đầu núi. Tảng băng đè nặng lòng suối. Con sông đi chậm bước chờ…
Em à em là bài thơ / chắc là run lên từng đoạn / chắc là bờ sông thấp thoáng / bờ sông cây bắp trổ cờ…
Anh biết có người hẹn hò / trở về khi hoa bắp nở / mà hai Thế Kỷ rồi đó / bờ sông trắng xóa bờ sông…
Ôi trời bốn tháng mùa Đông! Luôn luôn nhiều hơn một tháng! Luôn luôn người ta nói “Chán! / mùa Đông dài quá mùa Đông!”.
Mùa Đông!
Em đứng bờ sông / đọc thơ Trúc Thông, buồn nhé! Anh hứng tình em giọt lệ / thả mưa về buổi đầu năm!
Thưa em, đây thơ Trúc Thông:
Xin người hãy trở về quê,
một lần cuối…Một lần về cuối thôi!
Về thương lại bến sông trôi,
về buồn lại đã một đời-tóc-xanh!
…Lá ngô lay ở bờ sông. Bờ sông vẫn gió! Người không thấy về…(*)
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Trúc Thông