Trần Vấn Lệ –
Sắp tới Noel!
Nào ai không biết?
Em à, lạnh thiệt…
Chúa Sinh Ra Đời!
Chưa có mặt trời
Nửa Đêm Về Sáng,
không phải chạng vạng,
mà sắp bình minh!
Chúa đã Giáng Sinh!
Chúa Đã Giáng Sinh,
cho câu nói đó,
hoa hoa hoa…Nở!
Tình người muôn thuở
bắt đầu từ nay:
“Ba Vì Tây Lĩnh Non Xanh Ngắt
Một Dải Thu Giang Nước Vẫn Đầy!” (*)
Tản Đà nói thay
cho lời Chúa phán!
Một Thời Tao Loạn
hết rồi phải không?
Hãy nhìn Núi Sông
vì sao mà có?
Hãy nghe ngọn gió (**)
hiu hiu hàng cây…
Em ơi từ đây
anh nhìn Cố Quận
em bé quấn quít
bên chân Ngoại kìa…
Anh nhìn lằn chia
hai phần Đất Nước.
Sông Bến Hải ngược
chiều thủy triều lên…
Mông mênh mông mênh
Trời ơi Tổ Quốc
Trường Sơn bật khóc
Cây Cầu Đỏ Xanh!
Một thời buồn tênh
lậy Trời cho hết
một thời nước Việt
lậy Trời Giáng Sinh!
Vườn cau vẫn xanh
“đời còm cõi Ngoại”
đứa cháu bỗng nói
một câu quá thương…
Đà Lạt mù sương
bay bay áo lụa
Sao tôi không nhớ?
Sao tôi không yêu?
Ôi em diễm kiều
đóa hoa hồng trắng
Lát nữa có nắng
Em Là Bình Minh!
Noel! Noel!
chuông từng nhịp đổ
Hãy quỳ lậy Chúa
Mong Người Yêu Người!
Trần Vấn Lệ
() Thơ Tản Đà. (*) Thơ Nguyễn Du: “Mai sau dẫu có bao giờ, đốt lò hương ấy so tơ phím này…trông ra ngọn cỏ lá cây thấy hiu hiu gió thì hay Chị về…”