Trần Vấn Lệ –
Ngày đầu năm, năm nay, trời có nắng,
chắc điềm lành, mong lắm trọn năm Vui!
Ai gặp nhau đều nói chỉ một lời:
“Happy New Year! Chúc Mừng Ngày Năm Mới!”.
Cái khẩu trang người ta chưa được cởi
…nên câu chào nghe mới dễ thương sao!
Người đi phía trước, người đi phía sau
Không cần thước đo vẫn cách nhau sáu feet.
“Cẩn tắc vô ưu” sẽ không làm ai mệt,
Tiếng Việt mình “không áy náy” hay ghê!
Năm nay giống như năm ngoái, năm kia
Cơn dịch mới, Omicron, khiến người ta ngài ngại
Đường phố quạnh hiu, thiếu trai, thiếu gái,
Thiếu những tiếng cười giòn giã tân niên!
Chỉ những chùm hoa đang nở, rất hiền
(Nếu hoa cũng bịt khẩu trang, đời vô duyên lắm nhỉ?)
Tôi quay ra sau lưng, thấy một người đàn bà, tôi “chào Chị!”,
chắc chị mỉm cười trong cái khẩu trang…
Hơn hai năm không còn quán bên đường,
Không rủ rê ai uống cà phê, buồn thiệt!
Tôi nói thế có nghe không hỡi những người bạn thiết?
Còn bao nhiêu…xin hãy đọc thơ tôi!
Chúng ta mồ côi, chúng ta đã mồ côi
Từ năm 1975 đến bây giờ, đến bao giờ nữa chớ?
Trần Vấn Lệ