Trần Vấn Lệ
Sao tôi thương chúng quá! Những con quạ của tôi…nhà chúng ở: trên trời, nhà tôi ở, chúng đậu.
Nhiều người nói “quạ xấu” chắc tại vì quạ đen? Tôi hôn mái tóc em, cũng đen – đâu có…ghét!
Té ra…đời ngộ thiệt, yêu hay ghét…vô thường (tức không xảy ra luôn…mà lâu lâu…nhớ…nhắc?)
Tôi không tin ông Phật từng nói giỏi tiếng Tàu…nhưng không hiểu tại sao Kinh Phật toàn chữ Hán?
Thôi thì tôi lãng mạn, kệ tôi, có phiền ai? Những con quạ đậu, bay, có trong thơ tôi, đó!
Có những ngày mưa gió, không thấy quạ, tôi buồn. Nhưng cũng có nhiều hôm, chúng mất tăm, thật lạ!
Tiếng quạ kêu “quà quạ”…nên thành tên nó luôn? Mà tiếng “quạ” thật buồn…Buồn làm sao, khó nói!
Tôi không ai để hỏi…sao tiếng “quạ” nghe buồn? Không tóc em để hôn, Quê Hương thành Cố Quận!
Xa vời, xa lắm lắm…Nhớ vời vời, vô biên… Nếu lông quạ đừng đen, nếu màu tuyết đừng trắng…
Mình đâu có nhìn nắng, buồn suốt buổi trưa nay!
Trần Vấn Lệ