Người lính kể chuyện
khi còn sống trở về
Gởi đến các bạn đọc bài hồi ký viết bởi một người bạn cũ của TV Hoàng Ngọc B.. Ngọc B. học cùng lớp với Kim Oanh, Bạch Cúc, Ngọc Phú và Sơn. B. có thể không còn với chúng tôi nữa vì sau một chuyến vượt biên với 3 người em từ năm 1978 cho đến nay gia đình B. vẫn chờ mong tin tức của cả 4 người con. Họ chờ mòn mỏi ?!
Tác giả kể chuyện, nguyên là sĩ quan Thủy Quân Lục Chiến tốt nghiệp khóa 3/70 SQ Trừ Bị quen với người con gái Trưng Vương năm 1969 và năm 1971, chỉ sau vài tháng ra trường anh đã bị Việt Cộng bắt tại trận Hạ Lào. Lúc ấy B. đã buồn lắm vì tưởng anh đã chết. Nhớ lại khi đó, nhóm bạn Bảo Sơn. đã an ủi B. rất nhiều khi thấy mắt bạn ướt trong giờ học. Sau bao nhiêu năm, dòng đời cứ trôi…Bảo Sơn đã nhận được email của bạn Diệu Trang bên Houston cho tin về anh D. đang tìm kiếm Ngọc B..
Anh D. đã được thả về từ trại giam ngoài Bắc ăm 1976 và anh vượt biển qua Mỹ năm 1982. Bây giờ anh mới biết là B. đã chưa tới được bờ tự do???! Anh viết bài này và muốn gởi đến B. ở đâu đó và cũng muốn gởi đến các bạn với cả tâm tình của anh. (trích lời Giới Thiệu gửi đến trang báo Người Việt Tây Bắc từ Bảo Sơn)
Vài Vần Thơ Của Kim Oanh:
Tình xưa nghĩa cũ hòa trong máu
Từng giọt qua tim gợi nhớ thương
Mười năm thấp thoáng người trong mộng
Mỗi lúc đêm về nghe vấn vương
Từng giọt qua tim gợi nhớ thương
Mười năm thấp thoáng người trong mộng
Mỗi lúc đêm về nghe vấn vương
Đáng lẽ anh không nên gặp và yêu em—Em như nàng Công Chúa đẹp đẽ, trong nhung lụa, kiêu sa—anh chỉ là người lính tác chiến, mảnh đời mong manh tựa khói. Nhưng, tuổi đời anh hồng quá, có em trong tâm tưởng cần quá, để anh phải mang em suốt chặng đường đời khốn khó của anh.
Anh vẫn luôn làm cho em điều này: Anh yêu quý em và mong em được sống êm đềm trong vòng tay ấm tình thương của Ba Me em; còn anh năm tháng dài vẫn thương nhớ em khôn tả, để từ hình dáng em, anh cất mình vào cuộc đời Lý tưởng của người Trai… Phải anh đã làm thế không em? Bé dấu yêu của anh?
Anh nhớ thật rõ, những ngày chờ vào lính, chiều thứ Tư nào anh cũng mong thấy em ở sân tập Phan Đình Phùng, anh nhìn em như thiên thần, thanh thanh trong cánh áo trắng ngắn tay, em chơi môn cầu lông với bạn em–Bảo Sơn–em bay lượn đẹp như Tiên, anh chỉ nhìn và nhìn em…
Anh mơ em như khúc nhạc mới của Từ Công Phụng về những tình khúc Mùa Thu mà anh chưa hề biết, anh nhưbị thôi miên bởi tên của em, mà em đã có lần hỏi anh “Làm sao anh biết được tên em?” Tên em, anh đã si mê như định mệnh khó đã dành cho anh, như Rembrandt khổ đau phải cần có Saskia rực rỡ để góp mầu tuyệt đẹp vào những tấm tranh bất hủ cho nhân loại…
Nhưng cảm ơn em, em cũng đã thấu hiểu tình anh—Những chiều ấy, em thỉnh thoảng cũng nhìn về anh, và cho anh nụ cười Mona Lisa nửa vời để anh ra về với ngọt lịm hoàn toàn như những chiều thứ Tư của ngàn thu thủa trước …
Anh mê và quý em vì sao nhỉ–Em có cánh mũi cao cao, cái miệng xinh xinh, cặp mắt cận him him nhìn anh khiến anh trăm lần đều bối rối…Cái dáng thanh thanh của em, giống như Audrey Hepburn. Trên cả, em có tấm lòng ân cần, lặng lẽ săn sóc hết mình…
Em nhớ không? Ngày đầu tiên, anh mặc bộ đồ lính rằn ri mà hình như em chẳng mấy thích, đánh bạo chờ em ở xa xa cổng trường Trưng Vương; thấy anh, em hân hoan nhận đón anh. Em nói đi với anh như thế này là phạm nội quy trường nhưng em chẳng ngại và em vui vẻ cùng đi song song với anh. Khi đi ngang qua Bộ Tư Lệnh của đơn vị anh, có người lính khác trên vài chiếc quân xa nhỏ trên đường bấm còi nhiều bận khiến anh bối rối không ít, vì họ cứ đi theo sau anh với em. Em nhớ anh nói gì không, anh đã nói “Anh đi với B. cả Saigon phải ghen lên được” Em trong cánh áo dài trắng lộng lẫy và đẹp khác thường như vậy ấy….
Hôm ấy anh đưa em đi đặt chiếc bánh Sinh Nhật thứ 17 hồng của em ở Như Lan Chợ Cũ, còn anh với trời ở tuổi 21…, và ngày ấy anh đã biết mối thâm tình em dành cho anh….
Đêm sinh nhật của em, anh chỉ mang đến em món quà nhỏ, anh mặc chiếc áo chemise trắng dài tay, cái quần tây vừa may xong đúng mốt, anh cùng đi với anh bạn tên Tình, anh ta nổi quá trong bộ đồ Thủy Quân Lục Chiến của SĐ anh… Anh có một đêm thật vui với em và em đã cho anh lắm chuyện để đời.
Em đã cho anh những thứ gì nhỉ. Em đã cho anh cổng thênh thang của hy vọng, em đã cho anh nhận ra em là người đẹp nhất trên thế gian này, và khi bữa tiệc gần tàn, em ra dấu gọi anh vào nhà trong và nói “Em cho cái này chắc anh thích lắm!” Em đã cho anh tấm ảnh mầu Polaroid mới chụp của em mà sau này nó đã theo anh trong suốt mấy năm dài mưa nắng, khổ sai trên núi đồi Việt Bắc…
Sao em lại chọn bài “Buồn Tàn Thu” để anh cùng em khiêu vũ khúc mở đầu nhỉ? Chỉ có anh là kẻ “Ai lướt đi ngoài sương gió…” và anh đâu có muốn em trở thành người mà “Nhờ gió đưa duyên…” đợi chờ… Phải chăng số mệnh luôn có những điềm báo ứng trưóc…
Chiến tranh và Định mệnh trớ trêu—Anh thề sẽ ghét hai thứ ấy mãi mãi…Anh cần gần em thì cuộc chiến bắt anh phải xa em tận xứ Lào xa xôi, anh muốn nói to lên rằng anh yêu em thì anh lại lâm vào cảnh bặt âm vô tín—Trong khi em cứ ngỡ là anh chết trong chiến trận, thì anh lại bị kẻ địch trói ké anh, đầy ải anh trong khắp các nhà tù xứ Bắc.
Em có biết anh đã yêu em như thế nào khi bước vào cuộc chơi người với người giết nhau không?…Em ở khắp nơi anh đi qua—anh như chiếc máy ảnh, cố ghi từng biến cố một, chép vội trên giấy khi đầy trang, khi chỉ vài giòng và bao giờ cũng bắt đầu 3 chữ “Bé Dấu Yêu.”
Khi ở Khe Sanh, lúc thì ngoài Quảng Trị, có lúc mạo hiểm bước sâu vào hậu cứ của địch—Anh liều lĩnh quá, chỉ vì anh cần kể em nghe cuộc chiến nó trung thực, tàn nhẫn như thế nào, thì tình anh yêu em nó cũng chân chất, ngút ngàn như chừng nấy…
Nhưng em biết không? Chiến tranh không thể ví như cuộc chơi dã ngoại được, trong một lần hành quân tìm hậu cần địch anh đã chạm súng với họ và anh đã mất một người lính dưới quyền… Anh thẫn thờ cả tuần, cuộc chơi bắn giết nhau tàn nhẫn quá. Lúc ấy anh muốn vứt bỏ áo lính, vứt bỏ súng ống để được trở về Cư Xá Chi Lăng lặng lẽ của em và ngồi dưới chân em, nhìn em đắm đuối…
Anh không hề nghĩ là có em trong vòng tay hoặc hôn em vì em Thiên Thần quá, em nhớ không? Em có nói em có những bài hát thật hay từ chiếc máy hát âm thanh nổi 4 chiều – Em sinh ra như một công chúa, em có thế giới riêng em và ngỏ ý anh cùng ngồi nghe trên tấm thảm lông cừu dầy mịn—Sự thực, anh đã cùng em nghe nhiều bản nhạc hay nhất của nhân loại lâu lắm rồi, từ kiếp trước không chừng, em thấy anh đã thẫn thờ không muốn trả lời câu hỏi của em…Và anh ra về, thấy thèm ngồi nghe một bản nhạc mùi nơi quán cà phê tù mù góc phố….
Em tặng anh một tấm hình mầu em mặc áo dài vân hồng nhạt—Em biết không anh là người giầu có nhất trong trại giam cấm cố ngoài miền Bắc, vì anh có hình em. Em biết làm sao anh giữ được nó không? Giữa Tháng Hai năm 71, trong trận đụng độ tại xứ Lào – Quê hương của mẹ em – anh bị thương và đơn vị anh thua trận, thằng bộ đội non choẹt chỉ cao hơn đứa trẻ 10 tuổi nổ súng nhắm vào anh và hô anh dơ tay hàng. Nó lục người anh và lấy đi hết thẩy, tấm ảnh em anh hay để nơi túi trái nó cũng đòi lấy. Anh khẩn khoản xin thằng cán binh VC cho anh giữ lại kỷ vật duy nhất này…anh dúi cho nó tất cả, cái đồng hồ đeo tay, cái ví da có ít tiền còn sót lại – Nó hỏi anh cộc lốc “Ảnh của gia đình mày à?” Anh ậm ừ vì khoảnh khắc này, nếu mà nó tàn nhẫn lấy đi hình em, thì ngày mai sẽ chỉ là ngày-mai-vắng-em mãi mãi…
Em biết người tù chăm lo cái gì nhất không? Cái chỗ ngủ bé síu và vài vật trang trí nhỏ nhỏ kiếm được…Anh có cái gì nhỉ, anh có cái viết chì để ghi chép học Anh Văn, có hơn chục trang giấy bản–loại giấy để dùng trong việc vệ sinh anh dùng để viết gần 8000 từ tiếng Anh mới, có cái lon “Guigoz” bằng nhôm chùi sáng choang dùng để nhìn và nhắc mình vẫn là dân “Bourgoise” chứ không phải tù khổ sai bất hạnh; và có hình em đẹp tuyệt vời mà anh đặt trên gối để anh mỗi đêm ngắm em trước khi ngủ vùi vào giấc ngủ vừa đói vừa lạnh cóng xương…
Anh thay khung hình em bao nhiêu lần nhỉ? Như thói quen của người nhạc sĩ cô đơn trên hoang đảo, yêu nhạc cụ của mình, suốt năm dài chỉ biết nâng niu, chăm sóc kỷ vật duy nhất của mình, vì chỉ còn nó là cổng Hy Vọng cho ngày mai tới…Hình như anh đã thay khung hình em cả hơn hai chục bận, có khi anh nghĩ mầu áo dài vân hồng sẽ tăng thêm làn da sáng của em nếu khung hình có ánh trúc già mầu nâu, thế là anh cặm cụi dùng trúc làm khung hình em… Cho thật bóng anh dùng giẻ dầy xoa tới, xoa lui cho đến khi nó nổi vân nâu nhạt tự nhiên của trúc – bây giờ da em đã sáng lại sáng hơn, áo vân hồng cũng ửng thêm cho anh ngắm nhìn em say đắm trong một đêm tối trại giam mịt mùng nữa… Rồi nữa, em biết không, trong trà có chất téine có thể dùng như một loại chất nhuộm, năm thứ bốn hình em đã nhạt đi tí mầu, anh trong ngày lao động khổ sai xin người bạn ít nước cốt trà để nhuộm đậm khung hình em…Voi là, thế là hình em lại ửng tươi lên rồi đó…
Có khi bị đẩy lên Cao Bằng miền Thượng du, nhìn miếng đá vân Hoa Cương vừa khổ hình em, anh đã cặm cụi mài một khung hình bằng đá để ngắm em…Mất bao lâu thời gian nhỉ, anh không nhớ, nhưng với người tù thì đói lạnh mua rẻ mạt như thời gian…
Thiên nhiên có cái gì dễ thương nhất, anh đều muốn em nhìn anh từ đó…Em biết chiều tà miền Trung Du Bắc Phần đẹp như thế nào không?, em có biết ngọn bông Lau trổ bông vào sớm Đông rờ tay vào mịn ra sao không. Anh có hết những thứ ấy khi ngắm và chạm em trong không gian nhỏ síu của người tù trong cả mấy ngàn ngày biệt xứ….
Năm thứ năm, khi chuyển trại tù anh để mất hình em…. Anh không hiểu trong lúc vội vàng lên xe Motolova giữa đêm tối như bưng ấy, anh đã đánh rơi nó ở đâu? Mặc dầu mầu của tấm ảnh đã nhạt nhiều đi rồi, nhưng anh vẫn nhìn ra ánh mắt em và anh buồn vời vợi mấy tuần liền, có anh bạn rỉ tai anh “Thôi đừng buồn! Không chừng sẽ gập người thật ít lâu nữa thôi, vì tin đồn trở về càng lúc càng tăng” …
Và nửa năm sau, anh đã gập em sau gần sáu năm ly biệt……
Chiến Tranh đã hết nhưng Định Mệnh oan nghiệt vẫn còn trơ trơ ra đấy, em thấy không? ….Anh thù ghét hai thứ ấy vô cùng….
Anh trở về may thay không phải là bại tưóng cụt chân, nhưng em dấu yêu của anh, anh chỉ là con số zero khổng lồ trong cái nhà tù rộng lớn tàn nhẫn hơn…
Tờ giấy “Phóng Thích” có điều kiện của Cục Quân Pháp VC ghi rõ “Chuẩn Úy Trinh Sát Lính Thủy Đánh Bộ Ngụy Nguyễn D. được ở TP HCM trong 60 ngày và phải sắp xếp cùng gia đình về Khu Kinh Tế mới” Em thấy cái nham nhở, và ác độc của bọn ưng khuyển, lang sói Nhà nước VC không? Gia đình anh được báo và chỉ biết anh còn sống trở về khỏang hơn hai tháng trước, nay chúng còn xô đẩy, bắt chẹt anh và gia đình lên vùng KTM nữa!!
Em nói đi, anh trọn lòng yêu em được sao khi cái thòng lọng vô lương đang tròng lên cổ anh…Đến với em, để em động tâm chia xẻ với anh cái vòng oan nghiệt ác ôn này à!
Cho nên trong tuần đầu trở về, có nhiều đêm trong cư xá êm đềm của em anh đạp xe đạp vòng quanh, vòng quanh mà vẫn không dám gõ cửa gập em…Em có lấy chồng, anh cũng mừng cho em, bắt tay với chồng em đâu có hại đến em đâu, em có ra đi ngoại quốc anh vẫn tưởng đến em cơ mà–Thế sao anh vẫn ngập ngừng ngại gập…
Từ con đường Chi Lăng vào nhà em có mấy cục đá, mấy bụi cỏ, mấy chục vòng xe quay anh vẫn còn nhớ rõ. Cái cánh cửa sắt bên hông nhà em mở ra kêu ken két còn nhỏ hơn tiếng tim trong lồng ngực anh đánh thình thịch khi em tiếp anh trong cái đêm ngàn nhớ ấy.
Anh tri ân em lắm Bé-Dấu-Yêu của anh… Câu em nói đầu tiên lúc ấy, anh ngàn đời không quên “Mấy đêm nay, B. mơ thấy anh trở về!” Anh ngồi thịch xuống – Mấy ngàn ngày mờ nhạt, em vẫn nhớ đến anh à? Anh thẫn thờ, em hình như bối rối… Em trông xanh xao hơn trước, chắc bận bịu nuôi con, anh nghĩ….Em ngồi im phía mé tường nhìn anh như tội nghiệp…Giờ này chắc em vừa dọn dẹp bữa cơm tối xong, chồng con em chắc thả bộ quanh xóm, anh vẫn nghĩ ngợi…Em đứng lên hỏi anh dùng nước gì–mắt em đỏ hoe, anh mím môi nhìn xuống đất…
Cũng không gian thế này, sao anh khác xa nhiều thế nhỉ–Anh 27 trắng trơn; em 23 âu sầu lạ quá! Em bước ra mang theo ly nước lạnh và ngồi chung hướng ghế với anh “Mẹ em không được khỏe ở nhà trong” “Thế còn chồng con em?”.
Anh định hỏi…Có tiếng trẻ con đùa chơi phía hàng hiên trước “Con em đấy à?”. Định hỏi nhưng anh ngồi im, em hỏi anh ra sao? Anh nhìn ra cửa, chuẩn bị chào chồng em…Vẫn chưa thấy ai…ngập ngừng anh cho biết anh vừa được thả về ngày 13 tháng 6 và về nhà gần tuần nay…
Đêm ấy cho đến nay vẫn như đêm qua…Anh nhìn đồng hồ treo trên tường, nhìn em ái ngại “Hơn 8 giờ rồi, chắc em đi nghỉ, anh về thôi!”, “Chỉ sợ chồng em về …” anh định nói thêm…Em mở cửa tiễn anh, vẫn nhìn sâu vào mắt anh…”Lần tới, anh đến thăm em sớm hơn nhé!”
Em bao giờ cũng ít nhời, nhưng cử chỉ chăm lo rất thân tình, anh biết rõ, và vô cùng quý em về điều này…Bạn em chắc cũng thấy đức tính ấy của em. Anh thì ngẹn ngào, không đủ can đảm hỏi thăm gia đình em nhiều hơn… Lần tới nào nữa nhỉ? Anh đã hứa với lòng anh chỉ đến thăm em một lần đêm nay và một lần nữa giã biệt em khi 60 ngày ở Saigon hết hạn….
Thế nào là yêu nhau em nhỉ–Như anh đã yêu em, phải như người nhạc công chơi đàn Cello–từng sợi dây tơ, từng centimetre vuông óng ả của gỗ, từ trên xuống tận giá chân đàn phải được săn sóc, chăm lo, bảo bọc trong tình trạng toàn mỹ…
Anh yêu em như thế đấy! Lý tưởng quá, phải không em? Em nhìn xem, anh chỉ còn ít tuần nữa ở Saigon, cung đàn Ðịnh mệnh cao cung quá, anh bắt theo không nổi…anh bỏ cuộc ngồi xuống đây thôi! Tay anh nhem nhuốc mất rồi, chạm vào dây tơ vàng của em, ngàn đời anh không muốn! Em quên anh dễ mà! Ai hoài công đâu mà dây vào với tù, với hủi!!…Anh vẫn cho em là Hạc Ngàn trên cao mà, em nhớ không?
Anh ra về, vừa đạp xe qua khỏi ngõ nhà em, thi trời bỗng ập cơn mưa xuống, con đường Chi Lăng hướng về Chợ Bà Chiểu đột nhiên tối đen vì cúp điện. Mọi thứ trước mặt anh, đen ngòm, gió ùn ùn như đang nổi cơn giông, mưa cứ hất vào mặt anh không ngớt. Em biết không? Anh chợt nếm được vị mằn mặn của nước mưa, không biết do nước mắt của anh hay mưa Saigon bây giờ đều thế cả!
Anh đã nhủ lòng mình–ngừng thôi, gặp em một lần là quá đủ. Em ấm êm ngần ấy–Anh nghĩ là em đã có chồng, con cái vui vầy, còn anh loay hoay chưa định nổi một chỗ hít thở cho mình, nay lại đòi bồng có em; trước mặt chỉ là bóng tối mịt mù, bạn bè quanh anh vừa rời nhà tù cũ đã sa vào nhà tù mới chỉ vì còn mang nặng nợ Núi Sông chưa trả được…. Cảnh nước mất nhà tan, tìm yên vui với một bóng Hồng mình thương yêu để rồi cùng dắt díu nhau vào cảnh cơm gạo kiếm sống qua ngày là điều anh không muốn, nhất là đối với em–Nàng Công Chúa từ ngày đầu anh đã gặp…
Anh tưởng là anh có cả tỉ lý do để rời xa em vì đất nước nhiễu nhương quá, nếu không có một phép lạ, một thay đổi đủ lớn thì tại sao anh phải vướng bận vì em… Nhưng sao nghĩ về em, anh lại cứ háo hức mong gặp, như một người lữ hành mỏi mệt chỉ ước sao trở về chốn cũ nghỉ yên đôi chút rồi lại đi vào con đường gió bụi. Để rồi, một ngày gần Trung Thu năm 1976, Saigon hay có những cơn mưa lớn bất chợt, anh đội mưa đến thăm em một lần nữa…
Cũng như lần trước, anh đạp xe vòng quanh khu nhà em vài bận để rồi gặp em sau khung cửa sắt…Đêm ấy, khu nhà em tắt điện, Saigon hơn 7 giờ mà đã như khuya lắm…Em nhận ra anh thóang có vẻ mừng rỡ lẫn hơi chút ngạc nhiên..anh đứng trước em mà sao như ngường ngượng….
Em tiếp anh trong căn phòng khách nhỏ, ngọn đèn dầu đủ sáng để anh thấy gương mặt ngàn-đời-vẫn-đẹp như hoa của em…Không gian mờ ảo cứ như một giấc mộng thủa nào anh đã gặp…Em hỏi anh giọng nhỏ nhẹ “Anh đã quen với cuộc sống mới chưa? Gia đình anh chắc mừng lắm?” Anh ậm ừ cho có lệ, xong anh hỏi thăm Bố Mẹ em?, cuối cùng hỏi chồng con em ra sao???..
. “Chồng con gì!!. Em chưa lập gia đình anh ạ!” Em trả lời và nhìn anh thoáng chút ngạc nhiên… “Thế bữa trước anh nghe tiếng trẻ con…..” Anh hơi có vẻ tò mò tra vấn..
Lần này em phá lên cười, mắt em bỗng ranh mãnh hơn..
“Bộ anh tưởng con em đấy sao! anh nhầm rồi trẻ con nhà kế bên qua chơi bên nhà em, em đâu có chồng đâu mà đông con thế!” Nghe như vậy, anh cứ như người trên Cung Trăng rớt xuống….
Đêm ấy khu nhà em bị cúp điện, chỉ có ngọn đèn dầu tù mù lung linh mờ tỏ, anh thấy em cứ cười ngặt ngẽo khi anh kể cho em là anh tưởng em đã lập gia đình và con em được đôi ba đứa đùa chơi náo động cả xóm….và lần trước gặp em, anh ra về chỉ muốn vào tù trở lại!…Và lần này anh đến chỉ để từ biệt em.
Em chăm chú nghe anh thỉnh thoảng cười rũ ra, có cái nhầm nào lại tai quái hơn cái này nữa không?…
Em hỏi anh những năm ở tù ra sao, cuộc sống bây giờ như thế nào, em bỗng nói nhiều hơn lần đầu anh đã gặp….
Em cũng kể cho anh nghe về gia cảnh của em sau ngày Saigon mất nước– bố em là công chức cao cấp làm việc tại Thương cảng đang bị ở tù ngoài Bắc và người anh lớn của em đang ở Mỹ…Trong nhà chỉ còn có Diệp và một cậu em nữa…
Em buồn khổ ra mặt cho nên lần trườc gặp em anh thấy em âu sầu lạ quá….
Khi anh gần ra về, em nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi “Nếu anh nghĩ em đã có gia đình rồi…sao còn đến thăm em làm gì??”….Anh sững sờ, bối rối nhưng cũng nói được điều bấy lâu nay anh muốn nói “Anh cũng không hiểu, nhưng gần 6 năm xa Saigon ngoài Mẹ anh, em là người anh nghĩ và nhớ đến nhiều nhất!…Cho nên…”
Em lúc ấy cũng chẳng nói gì chỉ nhìn anh ra vẻ thương cảm và nhẹ cúi đầu xuống. Xóm nhà em hình như ngủ cả, chỉ còn anh với em tần ngần tiễn nhau…Lúc ấy anh chỉ muốn được ôm em, cánh vai thon nhỏ mà ngàn đêm anh đã ước nằm trong lồng ngực anh-Anh muốn em cảm được con tim anh như ngừng đập khi em ở trong vòng tay anh và rồi hôn nhẹ lên bờ môi cong trìu mến…Nhưng ác thay! Anh lại sợ nhơ thân em…anh sợ Mẹ em lại lo lắng cho em vì cuộc tình của em với người chẳng có tương lai…Cho nên anh nhìn em và bỏ ra về….
Anh ngồi trên xe, em vẫn đứng sau khung cửa sắt lặng lẽ tiễn anh, không hiểu em có hiểu đuợc anh vừa muốn làm không, nhưng tỉ năm nữa có qua đi, anh vẫn không bao giờ quên được hình ảnh trong cái đêm cúp điện tù mù mà em tiễn anh về ấy…Anh vừa đạp vài vòng xe rời nhá em, thì đèn đường có điện lại, mọi vật quanh xóm em như bừng sáng…Con đường trở về nhà anh, bỗng nhiên như ngắn lại không dài lê thê như lần trước đến thăm em….
Những lần gặp ở nhà em về sau thường hơn và lâu hơn, anh được biết và việc học của em không suông sẻ như em mong ước…Những người bạn của em mà anh quen biết như Sơn, Khải có người đã không còn nghe tin, có người vừa rời Việt Nam vài tháng trước bằng đường biển…
Nhắc đến mấy người bạn học cũ của em ở Trưng Vương, em như bùi ngùi, nuối tiếc; em chỉ vắn tắt cho anh biết em rời Trưng Vương vào năm cuối cùng của Trung Học, và học ở trường tư gần nhà nên không gặp họ thường nữa… Cô bạn thân nhất của em và Khải, có khi anh nhớ họ nhiều hơn là em. Anh nhớ họ vì hai người là những vai phụ không thể thiếu mỗi khi anh nghĩ về vai chính là em trong suốt 6 năm dài trong các trại tù ngoài Bắc….
Nói để em đừng cười…trong mấy ngàn ngày tù xa xứ ấy, vài anh bạn tù thân thiết của anh ai cũng biết tên em–và ngược lại anh cũng nhớ như in những tên người tình của họ. Có những tối lạnh cóng xương ngồi quanh đống lửa trong trại giam giữa núi đồi Yên Báy, bọn anh chia xẻ mẩu đời của mình với nhau….hỏi nhau mai mốt này trở về có còn cơ may gặp lại người mình yêu nữa không? Ai cũng có một câu trả lời–riêng anh, anh trầm ngâm ậm ừ cho có lệ…Thay vào đó, anh kể cho bạn anh nghe về những buổi đón em ở cổng trường, về những người bạn Trung Vương khả ái của em mà ai cũng thèm được gặp.
Anh nhớ cô bạn thân nhất của em tên S., vì S. hay lăng xăng, sắp xếp, rất giỏi dắn; cô nàng có mái tóc “ à la garcon” và đôi mắt thật ngộ, nhìn nàng ta một lần như bị thôi miên bởi cặp mắt ấy… Cái ngày Sinh Nhật của em, anh thấy nàng ta bầy biện bánh trái và nhớ nàng ta nhất khi S. kéo tay em lại với anh trong bản nhạc khiêu vũ mở đầu.
Còn Khải anh nhớ hắn vì hắn “dám” thích em!…Nhắc đến ba người vì anh muốn cho em biết rằng trong thời gian xa em—niềm vui, nỗi đau, bất trắc anh thường được nhớ lại và chia xẻ đều ra như những bát cơm tù chia đều ra từ cái khay cỏn con mỗi ngày… Anh thừa biết trong tâm khảm của mỗi người có cuộc tình nào lại êm đềm đẹp như mơ ấy đâu phải không em?…
Khoảng cuối năm ấy, anh đến thăm em, định cho em biết tin là gia đình anh đã lo được “hộ khẩu” cho anh ở Saigon nhưng em không có nhà và chỉ có mẹ em mở cửa tiếp anh.
Anh có cảm giác mẹ muốn gặp anh thì phải…cụ cao dong dỏng như em, trạc tuổi như mẹ anh…Mẹ nói với anh “Em không có nhà phải lên Phường lo giấy tờ gì đó…Mấy lần Bác định nói chuyện với cháu mà đều bận…Thế cháu hiện nay tạm ổn chưa?, có làm gì không?, ở tù ngoài Bắc cháu có được thăm nuôi tiếp tế ra sao?, vân vân…” Anh quý Mẹ em cũng như Mẹ anh…Hai cụ đều có nét phúc hậu giống nhau….
Mẹ em cho anh biết cụ đang lo một chuyến đi cho em và Diệp qua một đường dây của người Tầu rất tin cậy và hỏi anh có mong muốn để theo em đi vượt biên không?
Anh im lặng một lát, rồi thưa với cụ “Cháu chưa suy nghĩ việc này vào lúc này, nhưng xin bác để chaú suy nghĩ lại!”
Trước ngày em đi, Saigon nhiễu nhương quá. Những kẻ như bọn anh thì hoài nghi và tuyệt vọng, lo giữ mình và người thân chung quanh…Chỉ ít tháng sau ngày anh về, anh đã biết tin vài anh bạn tù gần anh đã rơi vào bẫy “Tham Gia Phục Quốc” giả của Nhà nước VC và lắm nỗi nghiệt ngã cứ chạy xổ vào anh không ngớt — Lúc thì Công An khu vực hỏi anh về người bạn tù chung sà lim mà quanh năm đau yếu triền miên với đủ thứ bệnh nay bỗng trở thành kẻ cầm đầu cướp con tầu ngay Bến Cảng Saigon mang theo hơn trăm bạn hàng buôn thúng bán bưng, và hơn chục cán binh VC qua xứ Thái…
Chúng tra vấn anh về âm mưu tưởng tượng mà anh không hề dự phần–Anh sững sờ khi chúng muốn anh ghi xuống tên người bạn gái mà chúng ghi là hôn thê, và dăm tên người bạn thân thiết, cùng với địa chỉ…Dĩ nhiên anh chỉ trả lời cho chúng là anh chẳng có ai là bạn gái cả và tất cả hình như đã đi ngoại quốc hết cả rồi…
Cái buổi đến thăm em lần thứ mấy nào anh cũng chẳng nhớ, em thì thầm bàn với anh về một chuyến đi….
Thực sự, đi với em ngay bấy giờ anh muốn lắm, nhưng hình như trực giác muốn anh khuyên em ở lại chờ thêm ít lâu nữa, mới lại anh cần anh thực sự được chuẩn bị để có một cuộc sống mới với em…. lần túi trong, lẫn túi ngoài anh cảm thấy anh chẳng có gì cả để được có em… Hay là anh mặc em vậy!! Đúng là định mệnh oan nghiệt, phải không em?!!! Saigon bấy giờ không còn ai tin ai.. Anh lại nghe thêm môt người bạn thân nữa vừa bị xử án tù chẵn thêm 10 năm vì tội Phục Quốc giả…
Một ngày của anh, chỉ nhận đón ánh mắt nhìn ái ngại của gia đình, và anh cũng đang trăn trở vật lộn ám ảnh về thân thế mong manh của mình.
Ít ngày sau đó, anh ngỏ ý với người anh của anh về em và và muốn người trong gia đình gặp gỡ em. Thật là oái oăm, định mệnh kỳ cục đã khiến anh thúc người anh của anh quay vòng xe trở về khi chỉ cách nhà em có mười thước đường, và không biết trên gác cao em có thấy không? và để rồi anh đi công tác lao động tập trung ở Củ Chi và em ở nhà đã không thể đợi chờ trong chuyến đi vội vã!!
Thế rồi tin dữ về chuyến đi của em, hình như anh là người sau cùng biết đến–anh tin la mẹ em biết từ ít ngày sau em đi… Chắc cụ đau khổ nhiều lắm! Anh trở về sau một chuyến đi lao động ở Kinh Tế Mới thì biết tin… Chuyến đi của em hình như đã rơi vào tay bọn cứơp biển Thái, và cả tầu hình như chống lại chúng cho nên chúng đã chẳng chừa ai sống!!!
Nhiều năm trôi qua, tính ra đã hơn phần ba đời người anh vẫn mang sau lưng nhiều kỷ niệm, ý tưởng về em đang ở phương trời nào vẫn như đám mây mù của những buổi chiều lạnh giá ngoài Cao bằng dạo nào. Có nhiều đêm không ngủ, em hình như quanh đâu đó gương mặt buồn lành lạnh, chẳng nói với anh lời nào…
Anh luôn tin là em đã về với Phật, với cõi Niết bàn trên cao… Nhưng nếu cho anh gặp em; thực sự, anh chỉ muốn hỏi em một điều rằng: “Giờ tai ương nhất của em nó đã đi thật nhanh phải không?. Nhanh như một sát na và em không hề cảm thấy một đớn đau nào phải không?– Bé Dấu Yêu Trưng Vương của anh!”
ảnh chụp nhóm bạn Trưng Vương do Bích Ngọc gửi tặng, mà người Lính Thủy Quân Lục Chiến mang theo suốt những cuộc hành quân và tháng năm bị bắt làm tù binh chiến tranh…
Nguyễn Dự