Những bài thơ thời cấm túc… Không còn được bay nhảy…
Mời quý độc giả thưởng lãm hai bài thơ đầy thơ mộng, một của một giáo sư đại học cả tháng không còn đến trường, và một nhà thơ được yêu mến ở hải ngoại. Quán cafe, và bạn hữu không còn dịp ngồi bên nhau thơ phú. Tương tự.. Các trang báo tràn ngập những thông tin, không còn thơ mộng… Văn chưong và thi ca, cũng như các chương trình ca nhạc đã bị lãng quên như từ xa lắc, xa lơ, trong các tủ đã khoá kín …
(NVTB)
1-Thơ Quyên Di
2- Thơ Trần Vấn Lệ
LẠC GIỮA VƯỜN CHANH
Quyên Di
Đêm đã rất khuya, đêm thơm mát
Một mình thơ thẩn giữa vườn chanh
Nụ trắng đầu cành như sao lạc
Toả hương lặng lẽ dưới trời xanh.
Thành phố giờ này yên tĩnh quá
Một chùm hoa nhỏ lẫn trong sương
Đôi cánh chim bằng vừa hạ xuống
Dường có dường không giữa đời thường.
Muốn cất vào lòng hương quyến rũ
Như giữ trong tim nụ môi hôn
Hồn nhịp nhàng quay bài luân vũ
Trí khôn một phút chẳng còn khôn.
Những chuyện lâu rồi nay chợt nhớ
Nhạt nhoà như hoa lạc dòng sông
Bỗng chốc hiện hình như thánh nữ
Long lanh mắt biếc với môi hồng.
Chắc tại hoa chanh thơm ngan ngát
Hay chim bằng đậu xuống đời thường
Mà chuyện ngày xưa chừng mờ nhạt
Dưng không thức dậy giữa đêm trường.
Nhẹ bước vào nhà, xin khép lại
Cổng nẻo, vườn chanh sẽ im lìm.
Hoa trắng mê hồn không dám hái
Chỉ nén mùi hương tận đáy tim..
Quyên Di
THƠ VIẾT CHO ĐÀ LẠT
Trần Vấn Lệ
Em có mái tóc dài đẹp nhất trên Đà Lạt. Chiều nay gió thơm ngát, anh nhớ em biết bao…
Đà Lạt mình hoa đào tháng Giêng là đỏ rực. Em là người duy nhất, anh nhớ về Quê Hương…
Có thể ai đó buồn? Mạ Ba, anh không nói, bà con không thăm hỏi, trường xưa không ngó qua…
Em à, anh ở xa, chuyện gần thì tha thiết… Anh biết ngày ly biệt, anh mất, mất hết rồi…
Cả dòng suối xanh, trôi…Cái cầu cây thông ngã…Bà Thượng cõng bó lá về che lại túp lều…
Mấy đứa nhỏ chạy theo…con chó nhỏ lí lắc…cái gì còn cũng mất…cái chưa mất là còn…
Là em nhé, là thương! Cái gần anh trước mặt: một Đà Lạt tím ngắt nắng chiều hồ Xuân Hương…
Mái tóc em: nguồn thơm của con khe xã Lát, nước chảy chưa về thác, róc rách nghe vui vui…
Anh nhặt bỏ vào gùi sương trời, anh nói tóc…và em ơi, anh khóc…tóc em kề bên anh…
Chiều nay nắng long lanh đọng trên từng nhánh liễu, anh nhớ em yểu điệu như nàng Tiên Bích Câu…
Bích Câu chừ ra sao? Đồi Cù ai lượm bóng…ai thấy lòng xúc động như anh từng thấy em?
*
Anh muốn nối dài thêm bài thơ này…bất tận. Nhưng em ơi, giọt nắng rớt đầy trong mắt anh!
Tóc em gió vờn quanh…
Chỉ là cơn mộng tưởng…
Ngôi trường xưa thấp thoáng…
Em tan trường tung tăng!
Ôi tất cả giai nhân chỉ mình em con gái… Thơ anh bài để lại là bài nhớ về em! Về em…một bóng chim mịt mờ trang cổ tích!
Trần Vấn Lệ