Năm 83 tuổi, Anh Bằng phổ ba bài thơ của Phan Thành Tài Anh còn nợ em, Anh còn yêu em và Từ thủa yêu em. Nghĩ ba bài tình ca sâu lắng, thiết tha này hẳn đã lấy hết sức của ông lão, thế cũng đã tài. Năm 88 tuổi, ông lại phổ mấy bài thơ tình BH.
chiều hát câu nhớ người
thương môi cười kề vai
hứa nâng niu một đời
Ngày nào ta gần nhau
ước mơ vui trọn đời
mà nay cách xa rồi
Từng ngày nhớ khôn nguôi ..
em đi thật xa và mặc chiếc áo anh chưa từng thấy bao giờ.
Em có cái cười bằng nụ hôn khác,
Em có nỗi buồn bằng màu mưa khác,
Những buồn vui anh không có bao giờ. …
Nhạc Anh Bằng, lời phổ thơ Nguyễn Khoa Điềm. Nói cho chính xác, Anh Bằng chỉ lấy mấy câu, phần còn lại Anh Bằng tự viết thêm. Nguyên tác bài thơ của Nguyễn Khoa Điềm Có Một Ngày
Có một ngày em không yêu anh
Em đi thật xa
Và mặc chiếc áo
Anh chưa từng thấy bao giờ
Em mang cái cười
Bằng ánh sáng của cái hôn khác
Chia nỗi buồn
Trong màu mưa khác
Những buồn vui anh không có được bao giờ…
Có một ngày
Em đầy hạnh phúc
Ngày em không yêu anh
Ngày em rời mái nhà xưa cũ ấy
Và chiếc áo sờn vai ấy
Anh từng hôn lên nỗi khó nhọc hàng ngày
Em xoá mình đi
Bằng chiếc khăn màu thơm ngát.
Cái ngày đó
Anh sẽ bắt đầu
Với anh
Những bước chân ngày đón em
Anh – một chàng trai
Với màu tóc khác.
Riêng năm tháng cuộc đời
Thì vẫn như xưa…